
Sinh ra và lớn lên miền “đất cằn sỏi đá” miền Trung, vào Nam học đại học rồi tiếp tục lập nghiệp, Ánh Nhân làm hết sức mà cũng đi hết mình. Chị em biết nhau cũng qua một thời cầu lông xập xình, nhạc Thuỳ Chi karaoke một show rồi kéo bầy đàn đi Cần Giờ chỉ để ăn hải sản, chị em hợp rơ vì đều có “chân đi”. Thiết nghĩ chuyện Ánh Nhân mà không kể thì thiệt là uổng phí vậy nên quyết tâm tìm em buôn chuyện ngược xuôi…

Ánh Nhân ở Sri Lanka
Tên: Lê Ánh Nhân
Nickname: Tiana Le
Năm sinh: 1992, tuổi con khỉ
Quê quán: Quảng Ngãi
Tốt nghiệp Kinh tế Luật trường ĐH Quốc Gia Tp.HCM
Hiện tại đang công tác tại Deloitte Consulting Vietnam
Fact: Chưa bao giờ đọc truyện tranh, kể cả Doreamon.
Em bắt đầu đi đây đó là khi nào nhỉ?
Sinh ra và lớn lên ở Quảng Ngãi, nơi xa nhất mà em được đặt chân đến là Đà Nẵng, mà cũng chẳng phải đi chơi đâu, chỉ đi đến bệnh viện khám bệnh xong rồi về *cười*. Từ khi vào Sài Gòn học Đại học thì em cũng có đi mấy tỉnh lân cận. Thời điểm có thể gọi là thay đổi cuộc đời của em là năm 2012, lúc đó em được chọn là đại diện để tham dự một diễn đàn sinh viên quốc tế ở Thailand. Ban đầu ba mẹ em không cho đi, sợ bị người ta “bắt cóc”, em và một bạn đồng hương khác cũng có máu đi năn nỉ thuyết phục đủ kiểu ba mẹ mới cho đi. Vì được tài trợ một phần kinh phí nên em chỉ tốn tiền vé máy bay thôi. Chuyến đi ngắn ngủi, chưa đầy một tuần, nhưng có lẽ đấy là cột mốc đáng nhớ nhất đối với em, vì chính chuyến đi này đã giúp em thay đổi thế giới quan, và định hình hướng đi của chính em trong tương lai cũng như phần nào tạo nên con người của em như bây giờ.
Điều em thích nhất về những chuyến đi là gì?
Nếu chỉ nói về đi du lịch, nhất là đi một mình, mình sẽ quen biết nhiều bạn hơn, học hỏi được nhiều thứ hơn, vv. Chưa kể đến việc, muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi, chẳng có ai để cãi vả hay cấm đoán. Đi được rồi thì cứ thích đi nữa, kiểu vậy đó. Mỗi lần được làm một điều gì đó lần đầu tiên, mà lại là ở một nơi chẳng ai biết đến mình thấy nó cứ vui vui, khó diễn tả lắm chị ạ.
Chuyến đi đáng nhớ nhất của Nhân tính đến thời điểm này là đi đến đâu ha?
Iran, người đẹp – cái này quan trọng phải nói trước tiên, mà cũng cực kỳ thân thiện, phong cảnh đẹp, kiến trúc đẹp và nền văn hoá mới lạ. Couchsurfing đầu tiên, sa mạc đầu tiên, tuyết đầu tiên cũng đều là ở Iran. Có lần em đi xe buýt một mình thấy buồn buồn nên cũng lân la bắt chuyện với một bạn nữ khác. Bạn này dễ thương quá trời, mời em về nhà cho ngủ nhờ, sáng dậy còn mua đồ ăn sáng cho. Trước khi đi học còn chở em ra tận địa điểm em muôn đi tham quan.
Tóm tắt lịch trình đi Iran 2 tuần của Ánh Nhân, chủ yếu đi theo cung đường lịch sử, các thành phố đều từng là thủ đô của Iran:
2 ngày ở Tehran
4 ngày ở Isfahan
2 ngày ở Yazd
2 ngày ở Shiraz
2 ngày ở sa mạc và ngày cuối cùng về lại Tehran để bay về Việt Nam
Mỗi lần đi như vậy Nhân chuẩn bị như thế nào?
Càng đi nhiều em càng chuẩn bị ít hơn. Nói chung là em có ý tưởng về những địa điểm cơ bản mình muốn đến chứ không có lên kế hoạch quá chi tiết, cần thì đọc mấy cái hướng dẫn của Lonely Planet rồi mấy cái diễn đàn du lịch bụi Việt Nam, người Việt mình cũng đi nhiều mà. Còn yêu cầu ở nhờ nhà người ta trên Couchsurfing thì gửi trước khi đi khoảng một tuần, ai chịu “hốt” mình người ta trả lời nhanh lắm.
Có khi nào đi gặp trở ngại lớn không?
Cũng lần đi Iran, điện thoại của em gặp trục trặc. Lúc vừa đến mua sim gắn vào thì mua phải sim hư, lúc mua sim dùng được thì điện thoại hư, nguyên thời 2 tuần ở Iran không có điện thoại dò đường hay liên lạc với ai hết. Rồi cũng người có ý đồ không được tốt mấy nhưng cũng may là em không bị gì và đa phần toàn gặp chuyện may mắn thôi, chưa tới nỗi mất của cải như chị. *cười*
Nhân có thấy mình thay đổi nhiều qua những chuyến đi không?
Có chứ chị. Lúc trước mỗi lần đi là tính toán, lên kế hoạch, đặt mục tiêu ghê lắm. Bây giờ đi thì cứ đi thôi, chẳng đặt nặng hay kỳ vọng gì. Đi về rồi mới nghiệm ra được nhiều điểu mới, nền văn hoá hay con người mới không nói, mình còn cảm nhận được rõ rệt những thay đổi từ bên trong của mình, biết mình là ai và hiểu mình, hiểu người hơn. Em thấy đó là điều lớn lao nhất em học được.

Ánh Nhân ở Iran
Nhân có thông điệp gì dành cho các bạn trẻ và không trẻ thích đi mà chưa đi không?
Em cũng có nghe nhiều bạn chia sẻ là thích đi nhưng do gia đình không cho, do không có tiền, do không tìm được người đi chung, do ABCXYZ, vv. Nhưng theo em, chắc do cái “thích” hay “muốn” đấy của các bạn nó còn chưa đủ lớn thôi. Nếu đủ lớn, hẳn sẽ có cách. Gia đình chưa cho thì có thể do ba mẹ thấy mình chưa đủ trưởng thành (qua cái cách mà mình nói chuyện, cư xử hằng ngày). Trau dồi thêm bản thân, chia sẻ nhiều hơn với ba mẹ, đặc biệt là bắt đầu đi dần và tạo thói quen dần cho gia đình với việc mình đi và sẽ đi *cười*.
Còn chờ đến lúc “có tiền mới đi” thì không biết đến bao giờ. Còn nghèo thì đi ít, không nghèo thì đi nhiều, có nhiều cách để đi mà. Như em lúc còn đi học tiền bạc eo hẹp cũng phải cày làm thêm, không đi xa được thì đi gần, đi lần hai nước để tiết kiêm.
Còn bạn đồng hành, nếu vẫn chưa tìm được người bạn ưng ý thì có thử đi một mình xem sao? Còn nếu không, nếu nhất thiết phải có người đi chung thì có thể lên mấy diễn đàn về du lịch, người ta lập nhóm, tìm bạn đi chung nhiều quá trời nhiều luôn.
Thật ra em nghĩ việc đi này có thể không phải dành cho tất cả mọi người, có người phải đi cả năm bốn bể mới chịu được, còn có người chỉ cần ở nhà xem phim, đọc sách, cà phê với bạn là hạnh phúc rồi. Mỗi người mỗi khác mà. Nhưng nếu đã thích đi thì đừng chần chừ nữa. Cuộc đời này là của mình, nếu mình không tự làm thì ai làm cho mình đây??!!
Còn về chuyện con gái đi du lịch một mình, hình như việc đó cũng còn hơi mới mẻ với nhiều người ở nước mình nói riêng và một số nước khác nói chung. Có người còn xem đó là một điều gì bất thường, nhìn bạn đấy với đủ thứ nghi ngại. Nhưng bạn cứ thử đi nhiều hơn, đi xa hơn một tý xem, bạn sẽ ngạc nhiên cho mà xem vì điều đấy là hoàn toàn bình thường. Cũng có người bảo em, những đứa con gái hay đi như vậy mạnh mẽ lắm, “đàn ông” lắm, chắc chẳng cần một người bên cạnh đâu và nó sẽ hay làm cánh đàn ông “sợ”. Em chỉ cười. Không phủ nhận, là con gái, đi một mình sẽ có những bất lợi nhất định. Nhưng phàm là con gái hay con trai thì chung quy lại chúng ta cũng chỉ đều là con người thôi mà. Em không mong mọi người có thể thay đổi những suy nghĩ đó ngày một, ngày hai, nhất là đối với những người lớn tuổi hơn mình, ở một thế hệ khác như ba mẹ mình chẳng hạn. Nhưng với giới trẻ, em mong các bạn hãy tự tin lên, có những suy nghĩ mới hơn và thoáng hơn trong quan niệm về đi du lịch nói riêng và trong cuộc sống nói chung. Cuộc đời của bạn có thể sẽ khác hơn và biết đâu lại theo một cách tốt hơn mà bạn hoàn toàn không ngờ được.
Toàn bộ ảnh từ Facebook cá nhân của nhân vật.
[…] thạc sỹ, xin working holiday visa đi New Zealand, hay “kiếm tiền đi chơi như chị Ánh Nhân” (theo đúng nguyên văn). Với Nguyên, sống là để khám phá, để trải […]