
[English – Tiếng Việt]
I got robbed for the third time in South America, this time in La Paz, Bolivia (the first two were in Peru). With a minor panic attack, I ran into Tatiana on my way back to Pirwa – the hostel where we were working at the time, she at the reception and myself at the bar. Aside from the little cash, my last bank card was also gone. Tatiana accompanied me to the public phone booth so I could call my bank in the US to cancel the lost card and to send me a replacement. With no access to money, I had no choice but staying longer to work at the hostel. Here are three of my favorite memories about this whole experience.
#1 Fancy dinner for the broke travelers. The bank took roughly two weeks to send the new card to me. The staff first thought La Paz was… another city in the US then the Christmas and New Year came to slow down the delivery process. During this time, my main nutrition was white bread, strawberry jam, corn cereal and milk on repeat. They were actually complimentary breakfast from the hostel but for someone with special luck like myself, they eventually became lunch and dinner as well. Tatiana wasn’t exactly in a better position, she ran out of cash and had problem with her debit card so she couldn’t withdraw money. Only her credit card functioned but paying by card wasn’t so popular in La Paz. One beautiful day, we were both super hungry and Tatiana decided to splurge on a meal. She took us to a fancy Italian restaurant, not forgetting to assure that they would accept her credit card. Needless to say, I had the best, healthiest and fullest meal I could remember at the time.
#2 I made a terrible bartender. Pirwa has an in-house bar where I stationed from 6pm to midnight everyday. Although they seemingly had a legitimate menu of cocktails, there were never enough ingredients to actually make any drink that requires more than two things. And as someone who had always been oblivious about alcohol, I could only master minimizing the foam while pouring out a beer and not much else. Well, I could also make Cuba libre (cocacola and rum). I would hide my lousiness by telling any demanding customer that it was… my first day at work (even after a few weeks). Most of the customers are travelers passing by, rarely spent more than 2 nights at the hostel so I could get away with it. Or maybe I didn’t get away with it but at least they didn’t mind.
#3 Some people give without asking for anything in return. One time, I met a motorist named Thor (from one of the Nordic countries I can’t remember which) who rode all the way from North America and was headed to Chile after Bolivia. We had some really nice conversation but never exchanged contact details. As soon as he left the hostel, I found a 100-boliviano bill (approximately USD14 which goes a long way in Bolivia) under my pillow which I’m pretty sure was from him! That genuinely was one of the nicest gestures anyone has ever done to me up to date. Too bad I’d never had a chance to properly thank him. Getting robbed, ironically enough, helped to restore my faith in humanity thanked to all the wonderful helping hands I had received like Tatiana and Thor.
♥Mình bị cướp lần thứ ba ở Nam Mỹ, lần này ở La Paz, Bolivia (hai lần đầu ở Peru). Đang lúc hơi hoản loạn, mình gặp Tatiana trên đường chạy líu quíu về Pirwa – khách sạn hai đứa mình đang làm, Tatiana ở lễ tân còn mình ở quầy bar. Ngoài mấy đồng tiền lẻ, mình mất cả thẻ ngân hàng cuối cùng. Tatiana “hộ tống” mình ra quầy điện thoaaij công cộng để mình gọi về cho ngân hàng ở Mỹ huỷ thẻ cũ đi và gửi cho mình thẻ mới. Không một xu dính túi, mình không có lựa chọn nào khác ngoài ở lại quầy bar khách sạn “bưng bàn” thêm một thời gian. Xin chia sẻ ba kỷ niệm mình nhớ nhất trong thời gian này.
#1 Ta ba lô nghèo mà ăn sang. Mất khoảng hai tuần để mình nhận được thẻ mới từ ngân hàng. Ban đầu họ còn tưởng La Paz là… một thành phố ở Mỹ mới ghê chứ, sau đó hết Giáng Sinh tới năm mới làm quá trình vận chuyển còn thêm trì trệ. Trong khi chờ đợi, nguồn dinh dưỡng chính của mình là bánh mì, mứt dâu, bắp rang và sữa tươi ngày nào cũng như ngày nào. Mấy món này thật ra là bữa sáng kèm theo của khách sạn nhưng số nhọ như mình thì thành ra bữa trưa và tối luôn. Tatiana cũng không khá gì hơn, tiền mặt thì hết và thẻ ghi nợ (debit) thì bị trục trặc không rút được tiền, chỉ còn mỗi thẻ tín dụng (credit) mà sử dụng thẻ vẫn không mấy phổ biến ở La Paz. Một ngày đẹp trời, khi hai đứa đói meo râu, Tatiana quyết định chiêu đãi hai đứa một bữa ngon. Bọn mình vào một nhà hàng Ý sang chảnh, tất nhiên điều đầu tiên là kiểm tra họ nhận thanh toán bằng thẻ. Khỏi phải nói, mình có bữa ngon nhất, dinh dưỡng nhất và no nê nhất mình có thể nhớ được vào thời điểm đó.
#2 Mình là bartender tệ nhất lịch sử. Pirwa có một quầy bar trong nhà và mình trực chiến ở đây hằng ngày từ 6h chiều đến nửa đêm. Dù thực đơn nước nghe có vẻ hoành tráng với đủ loại cocktails, trong quầy không đủ món để chế biến mấy loại nước từ hai thành phần trở lên. Với một đứa “mù” bia rượu như mình, ngoài học cách rót bia sao cho ít bọt ra, mình không tiếp thu thêm được gì mới. À, có biết mấy loại cơ bản như pha Coca với rượu rum. Mình giấu dốt bằng cách ỉ ê với mấy khách đòi hỏi cao hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của mình (dù đã đứng quầy mấy tuần). Đa số đều là khách vãng lai ở lại khách sạn một hai đêm rồi đi nên chẳng ai bắt bẻ. Hoặc là mình tất thảy múa rìu qua mắt thợ nhưng dân du lịch bụi thường không để tâm.
#3 Nhiều người cho mà không cần nhận. Một lần mình gặp anh này tên Thor (là người Bắc Âu, không nhớ rõ nước nào) cưỡi xe máy từ Bắc Mỹ, nghỉ lại Bolivia mấy đêm trước khi lên đường đi Chile. Mình nói chuyện rất hợp rơ với anh Thor nhưng mà không có giữ liên lạc. Khi mà anh đi mất, mình tìm được một tờ 100 bolivianos dưới gối của mình (khoảng VND 300,000, một số tiền kha khá ở Bolivia) mà mình chắc là anh Thor để lại! Chuyện cứ như bà Tiên Răng xuất hiện cho tiền thế răng ngoài trừ việc mình không mất cái răng nào. Đây là một trong những nghĩa cử đẹp nhất mình nhận được trước giờ. Tiếc là chưa bao giờ có dịp cám ơn anh. Nghĩ lại thấy buồn cười chuyện mình bị cướp lại giúp mình có niềm tin vào nhân loại hơn vì những con người hào phóng không ngần ngại ra tay giúp đỡ như Tatiana và Thor.
This is an awesome article. Thank you!
Thank you Ngoc Anh!!! :*
[…] chunk. I backpacked around South America for six month, spent almost four weeks alone in La Paz working in a hostel bar. Now I have to put it out there that it’s not easy travel, I hope you’ll have some good company […]
[…] may là em không bị gì và đa phần toàn gặp chuyện may mắn thôi, chưa tới nỗi mất của cải như chị. […]
[…] Nam những ngày cuối năm 2014 tại hostel Pirwa mình đang làm lây lất qua ngày ở La Paz, Bolivia. Lúc này Nam đang vừa trao đổi xong một học kỳ ở Quito, Ecuador nên tranh thủ […]
[…] tới ngày mày đi Argentina rồi hãy xin visa mấy nước lân cận. 6 tháng sau lu bu cướp giật dọc đường nên không xin luôn, hẹn lần sau đi cả Chile – […]
Sabes quienes son tus amigos en los peores momentos, eres Genial Anh..
Se conoce a los verdaderos amigos en las dificultades…. Son las Mejores
Que palabras tan bonitas! Gracias Paola :* :*
Trời e đang tính đi nam mỹ mà cũng hơi sợ xã hội bất ổn. Chị bị cướp 3 lần liền ạ :s
Hi Linh, xin lỗi Linh giờ mới thấy tin nhắn của em. Chuyến đi khá dài nên cũng có những lúc hơi chủ quan một tẹo, bây giờ vẫn rất muốn đi lại. Chị chưa gặp ai xui như mình bao giờ. Chỗ nào cũng có người này người kia, năm ngoái chị vừa bị móc túi ở Madrid. Linh cứ yên tâm lên đường, chuyện gì đến nó đến!
[…] That one time I got robbed (again) in South America […]