
[English – Tiếng Việt]
South America is the story I tell repeatedly as it was not only the longest single trip I have done thus far (5 countries in 6 months) but also with loads of unforgettable moments and life-changing experiences. I learned a new language, explored the places I never knew they existed on earth, adventured the activities I never thought I could do and met the people I’m connected like long-lost relatives. How did everything started?
Latin America was not a complete stranger to me. I’d set my foot in Mexico, Costa Rica and Panama on separate trips when I was still a college student. The continent had then become a fantasy. I knew I’d return for more because I didn’t have enough of it. I started picking up Spanish because I wanted to put it in use while traveling. Since it was not like any other language that I know (Vietnamese & Chinese don’t have gender and verb conjugation and English grammar is far more simple), I really struggled to learn it.
One year after graduating from the University of California Davis, when a lot of my peers were still either job-hunting or working temporary positions, I was a full time manager for a relatively well-known retailer in California, US. I owned a car, I didn’t struggle to pay rent, I had insurance and retirement plan. Anyway to my parents who were living in Vietnam, they were pretty proud. At least they had something to brag to their friends and the extended family. Friends were asking if my company was hiring. So everyone was happy for me except… myself. Well if you think, oh Anh how ungrateful you were, then you could be my mom’s bestfriend. But you know that feeling of something is missing, when you’re in need for a change and in search for an adventure, that’s how I felt. On top of that, I was in contact with a few lawyers about extending my work permit to further my stay in the US (as a “legally admitted alien”). Then I thought to myself, why am I doing this when I don’t even want it?! So I decided that when in doubt, travel. It resulted in a one-way ticket to Medellin, Colombia not speaking Spanish, not knowing anybody and not not knowing what to expect.
For the next few weeks, I sold my car, bike, guitar (re-bought it afterwards), and in return purchased a 60 liter backpack. I wasn’t being rebellious… on purpose. My gut was just so ready for this. I knew I wanted to see Colombia, Ecuador, Peru, Bolivia and Brazil. As for the paperworks, I applied for Colombia & Peru visas in San Francisco and for Brazil visa in Los Angeles (LA). Ecuador exempt visa for a lot of nationalities including Vietnam and Bolivia allows visa on arrival so I didn’t stress about those two. I thought I’d give Paraguay some attention but the consulate in LA was taking too long to process the visa (which costs $100, most expensive of them all) so I crossed it off the list. I also wanted to apply for Chile & Argentina visas as well but first, I was running out of time in the US and second, the consulates didn’t accept visa application too far in advance (attentively 6 months before). To deal with the embassies, I had a fake reservation of a return ticket from Rio de Janeiro to Ho Chi Minh City and it went swimmingly.
10 days before I got on the plane when I had just coincidentally posted a selling ad for my Honda Civic 2010, a man hit the back of my car as it was nicely parked at a supermarket parking lot minding its own business. I lost my calmness when I returned to my car with the back damaged but fortunately the poor man stayed behind and offer to get my car fixed by his insurance. That’s a nice gesture but he didn’t know that I had just a few days to claim insurance money, brought it to the garage and sell it!! After a few days of stress, I sold the car the evening before my flight and cashed the money into my bank account the next morning! It was super last minute but all problems were solved!
Needless to say, my loving parents completely freaked out. To put them at ease, I promised I’d stay in one place to take Spanish courses. I signed up for an intensive program at EAFIT, a well-known private university in Medellín, Colombia so I actually went here with a student visa. It was a perfect start as I gained some language foundation. Two months later, I started venturing out to the neighboring countries by myself, and the rest is history.

Shopping for the Mr. Right (Backpack)
♥Nam Mỹ là câu chuyện mà mình kể đi kể lại nhiều lần không phải chỉ vì nó là chuyến hành trình dài nhất từ từ trước tới giờ (5 quốc gia trong vòng 6 tháng) mà còn vì những kỷ niệm đáng nhớ và những trải nghiệm để đời. Mình học một ngôn ngữ mới, khám phá những nơi mình chưa từng hình dung ra, làm những điều mình không nghĩ mình có thể và gặp gỡ những con người mình xem như người thân. Mọi chuyện bắt đầu ra sao?
Mỹ La Tinh với mình không phải quá xa lạ. Trước đó mình đã từng đặt chân đến Mexico, Costa Rica và Panama trong những chuyến đi khác nhau lúc còn là sinh viên. Từ đó lục địa này trở thành một niềm mơ ước. Mình biết là mình phải quay trở lại và đi nhiều hơn vì đi chưa “đã”. Mình bắt đầu bập bẹ học tiếng Tây Ban Nha vì biết đến lúc nào đó đi du lịch sẽ dùng tới. Vì nó không giống như cái ngôn ngữ nào mà mình biết (tiếng Việt & Hoa không có giới tính và chia động từ, tiếng Anh ngữ pháp đơn giản hơn nhiều) nên mình học cũng khá chật vật.
Một năm trước khi tốt nghiệp Đại học California, Davis, khi nhiều bạn của mình vẫn còn đang loay hoay tìm việc hoặc làm tạm công việc nào đấy thì mình đã có một công việc quản lý khá ổn định ở một cửa hàng bán lẻ khá có tiếng ở California, Mỹ. Mình có xe hơi, cũng không phải lo lắng chuyện tiền nhà mỗi tháng, có bảo hiểm và kế hoạch nghỉ hưu rõ ràng. Nói chung là ba mẹ mình đang cư sống ở Việt Nam khá tự hào về điều này. Ít nhất là họ cũng có cái gì đó để khoe về con gái với bạn bè dòng họ. Bạn bè của mình thì hỏi thăm bên mình có tuyển dụng hay không. Nói chung là ai cũng hài lòng chỉ có mỗi… mình mình là không thấy hạnh phúc. Nếu bạn cho là mình không biết trân trọng cái mình có thì bạn giống mẹ mình lắm rồi đó. Nhưng cái cảm giác thiếu thiếu cái gì trong cuộc sống, cần một sự thay đổi và cần một chuyến phiêu lưu, đó là cái cảm giác mình trải qua lúc đó. Chưa kể thời điểm đó mình còn đang liên lạc với một số luật sư để gia hạn giấy tờ của mình tại Mỹ (với tư cách người không nhập cư). Rồi mình nhận ra, tại sao phải cực khổ đuổi hình bắt bóng cái mà mình không cần?! Vậy là mình quyết định… “xách ba lô lên và đi”. Kết quả là ra một cái vé máy bay một chiều đến Medellin (đọc là Mê-đê-din), Colombia, trong khi bản thân không rành tiếng Tây Ban Nha và không quen biết ai ở khu này.
Mấy tuần kế tiếp, mình bán xe hơi, xe đạp, ghi-ta (sau đó tiếc quá có mua lại), và thay thế mớ này bằng một cái ba-lô 60 lít to oành. Không phải mình cố tình nổi loạn đâu, mình chỉ thấy ruột gan đã sẵn sàng thôi. Mình biết là mình muốn đến Colombia, Ecuador, Peru, Bolivia và Brazil. Còn về phần giấy tờ, mình xin visa Colombia và Peru ở lãnh sự tại San Francisco và visa Brazil ở Los Angeles. Ecuador miễn visa cho nhiều nước bao gồm Việt Nam còn Bolivia thì có thể xin visa tại hải quan nên mình không phải lo về hai nước này. Mình cũng có ý định ghé Paraguay chút xíu vì tiện đường nhưng lãnh sự ở Los Angeles làm việc trễ nãi (phí thị thực $100 đắt nhất trong tất cả nữa chứ) nên mình bỏ luôn nó ra khỏi danh sách. Mình còn muốn ghé sang Chile và Argentina nữa kìa nhưng vì một là thời gian ở Mỹ của mình lúc đó không nhiều, và hai là lãnh sự không nhận yêu cầu quá sớm trước thời điểm mình đặt chân đến hai nước này (cỡ cỡ sáu tháng). Để lo giấy tờ êm xuôi, mình có một cái vé khứ hồi giả từ Rio de Janeiro đi Tp. Hồ Chí Minh nên thị thực các loại đều được thông qua trót lọt.
10 ngày trước khi mình lên máy bay khi mình vừa đăng tin rao bán chiếc Honda Civic 2010 của mình, một người lái đụng vào đuôi xe mình lúc xe mình đang đỗ ở bãi xe siêu thị. Mình đã mất bình tĩnh lúc bước ra thấy cái đuôi xe móp méo nhưng chú này còn có tâm không chạy mất và có cho mình số bảo hiểm của chú để mình lấy tiền sửa xe. Tuy vậy, cái khó ở đây là mình chỉ có ít ngày để đòi tiền bảo hiểm, sửa xe rồi bán lại!! Sau một chuỗi ngày căng như dây đàn, mình bán được xe chiều ngay trước ngày bay và bỏ tiền vào tài khoản sáng hôm sau. Dù là phút 90 của trận đấu nhưng mọi vấn đề rồi cũng được giải quyết.
Khỏi phải nói, ba mẹ mình ở Việt Nam sốc như thế nào. Để ba mẹ yên tâm, mình hứa là mình sẽ chỉ ở một chỗ mà chăm chỉ học tiếng Tây Ban Nha. Mình đăng ký một chương trình học cấp tốc của EAFIT, một trường đại học tư có tiếng của Medellin, Colombia vậy nên visa Colombia của mình là visa “du học”. Ở đây mình đã có một khởi đầu tuyệt vời xây dựng nên tảng để giao tiếp. Hai tháng sau đó, mình bắt đầu cuộc hành trình đơn lẻ đến các nước láng giềng và phần tiếp theo thì mọi người biết rồi nhé.
[…] still living in the area. So I went with my good friend / fellow backpacker Andrew whom I met in South America. Portugal is relatively cheap compared to the rest of Europe. With a daily budget of roughly 20 […]
[…] got robbed for the third time in South America, this time in La Paz, Bolivia (the first two were in Peru). With a minor panic attack, I ran into […]
[…] me at all, you know that Central/South America has always been so dear to my heart. Cuba is my 9th Latin country and going there felt like going home in a way. But Cuba is not just any other Latin country, […]
[…] the big move, I went backpacking in South America, took Spanish lessons and explored the unknown. Six months later, I was back in Vietnam for […]