
[English – Tiếng Việt]
Rejections are never easy whether from love, school, job applications, or entrance at border. This is the story about how I got rejected by the Bulgarian customs at the airport.
Madrid airport:
7:30pm
While waiting in line at customs, I realized my Spanish foreigner’s ID card (tarjeta de identidad extranjera) was no longer in the inner pocket of my transparent plastic passport cover where it had always been. The card is an official document that proves my legal residency in Europe which also exempts me from the Bulgaria visa. It must have slipped off somehow at the airport when I took my passport out of my faux leather cross-body pouch. Of course I immediately sought help from the police. He went out to check and came back telling me that they had not found anything but suggested to process with the customs anyway (as my information should be registered on the system). So I did.
– Qué haces aquí? (What do you do here?)
– Estudio un master. (I study a master.)
And just like that the custom officer stamped my passport and allowed me to pass. I went to gate to meet up with my 7 other friends who were also going on the same trip and caught our flight at eight-thirty-something pm.
Sofia airport:
1:30am the next morning (Sofia is one hour ahead of Madrid)
Upon arriving to Sofia budget terminal among the last passengers of the night, the Bulgarian customs stopped me for not having either a valid visa or any EU certification of residency. Bulgaria is a member of the European Union but NOT Schengen. Five officers in their neat dark green uniform appeared, carefully studying my passport, visa and all sorts of regulations about foreign relations between Vietnam and Bulgaria. They spoke decent English but my Bulgarian classmate from my master – Ned – still stayed behind to help interpreting. We were first explaining, then begging and finally gave in as we didn’t have any valid proof to back our arguments.
3:00am

The Soviet version of Tom and Jerry
The officers filed an official letter of refusal at border and had me signed. They were kind enough to offer me some local pretzels, chocolate bars, hot anise tea and a 1,5 litter bottle of water since every shop was closed. My other classmates who came along had been checked into the hostel at this point. Thankfully Ned still hadn’t abandoned this unwanted child. He probably hated that he had to stay up for me but we had some quality time catching up on life and somehow ended up talking about our common childhood cartoon Nu, Pogodi despite growing up in two different continents.
5:30am
As soon as the ticket counter opened, the Bulgarian officers helped me arrange a return flight to Spain. Fortunately I was not held accountable for the ticket cost because neither the airline nor Madrid airport should have let me get on the plane to begin with. Unfortunately W!zz (the airline I original airline I had come with) had no flight to Madrid that morning. But still fortunately, there was space on their flight to Valencia which is roughly 350km away from Madrid. “I’ll take it.” I said.
6:30 am
I departed through a special entrance, cutting all the queues. Ned had left at this point. The female officer who had accompanied me the whole night hugged me goodbye, “You have to come back!”
Valencia airport
9:00am
I was waiting inside the police office. Their system was down so it took a while to verify my identity number.
I was then deciding between wandering in Valencia where I had visited before or heading back to my comfy bed in Madrid. At the end my exhaustion from an all-nighter won, I ordered a Blablacar to return to Madrid, trying to put an end to this long adventurous and amusing airport adventure.
Sooo where was the damn card? It was at Madrid airport the whole time. Searching for it was another adventure but I’m happy to have got it back in one piece and be legal again. Nu, pogodi Bulgaria!
♥ Bị từ chối chẳng dễ dàng gì, từ chuyện yêu đương, học hành, xin việc đến nhập cảnh hải quan. Đây là câu chuyện mình bị đến Bulgaria mà không được vào.
Sân bay Madrid:
19:30
Lúc đang chở qua hải quan, mình phát hiện thẻ tạm trú ở Tây Ban Nha (NIE), bình thường vẫn ở trong bìa kẹp hộ chiếu không cánh mà bay. Thẻ tạm trú là giấy tờ tuỳ thân chính thức của mình ở châu Âu và cũng là giấy thông hành miễn thị thực Bulgaria. Chắc chắn là rơi đâu lòng vòng trong sân bay thôi lúc mình lấy hộ chiếu ra khỏi cái túi da đeo chéo. Trong tình huống nước sôi lửa bỏng như vậy tất nhiên là mình cậy cảnh sát ngay lập tức. Một anh ra ngoài khu xếp hàng chờ máy chiếu và trở về tay không nhưng vẫn bảo mình cứ báo với hải quan để được cho qua (vì trên hệ thống có thông tin của mình mà). Bảo mình làm thì mình làm thôi.
– Làm gì ở đây?
– Em học thạc sỹ.
Vậy là đóng cộp cho mình cái tem thông hành và cho qua. Mình đến cổng khởi hành để gặp 7 bạn học cũng bay chung chuyến. Bọn mình lên máy bay khoảng 8h ba mưới mấy phút.
Sân bay Sofia:
1:30 sáng hôm sau (Sofia đi trước Madrid 1 giờ đồng hồ)
Là một trong tốp hành khách cuối cùng đến cổng chuyên các hãng giá rẻ của sân bay Sofia, mình được các bạn hải quan Bulgaria giữ lại liền do không có giấy thông hành hợp lệ, cụ thể visa hay thẻ tạm trú châu Âu. Tình hình là Bugaria thuộc khối Liên minh Châu Âu nhưng không thuộc Schengen. Năm viên hải quan trong quân phục xanh lá đậm cặn kẽ kiểm tra giấy tờ của mình, xem xết hồ sơ điều lệ nhập cảnh, rồi quan hệ ngoại giao Bulgaria – Việt Nam các thể loại. Họ nói tiếng Anh khá nhưng bạn Ned học thạc sỹ chung với mình vẫn ở lại sân bay phiên dịch tất tần tật. Ban đầu bọn mình còn giải thích về sau thì năn nỉ nhưng cuối cùng buông xuôi vì không chối bỏ được sự thật là mình không có đủ giấy tờ.
3:30
Cảnh sát Bulgaria lập bản tường trình chính thức về trường hợp không được phép nhập cảnh của mình và mình phải ký tên xác nhận. Nói đi cũng phải nỏi lại, họ cũng đàng hoàng tử tế lắm, cho mình bánh mặn ngọt, sô cô la, trà nóng và bình nước 1,5 lít các thể loại, vì tất cả cửa hàng lúc này đều đóng cửa hết. Các bạn khác của mình đến thời điểm này đều đã về đến khách sạn ở trung tâm thành phố. Ned lúc đó vẫn chưa bỏ mặt mình dù chắc là hận lắm vì vẫn phải chầu chực ở sân bay với mình nhưng bọn mình cũng vì thế mà có dịp à ơi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói sao lòi cả ra phim hoạt hình (Này Thỏ,) Hãy Đợi Đấy mà khi bé vẫn xem dù hai đứa lớn lên ở hai châu lục khác nhau.
5:30
Quầy vé vửa mở là mấy cô cảnh sát Bulgarian tiến hành hỏi vé cho mình về lại Tây Ban Nha liền. Hên là tiền vé máy bay không thuộc trách nhiệm của mình vì hãng máy bay và cả sân bay Madrid không nên để mình bay mới đúng. Xui là hãng W!zz (là hãng mình bay từ Madrid đến Sofia) không còn chuyến nào bay thẳng đến Madrid sáng hôm đó. Nhưng vẫn hên là vẫn còn chuyến bay khác đi Valencia, cách Madrid khoảng 350km. Mình quyết định, “Mình sẽ bay chuyến này!”
6:30
Mình đi thông qua cổng đặt cách mà không phải xếp hàng. Đến thời điểm này thì Ned đã đi về nhà. Nữ cảnh sát đã hộ tống mình cũng bịn rịn từ biệt, “Nhất định phải quay trở lại!”
Sân bay Valencia
9:00
Mình ngồi trong phòng cảnh sát. Hệ thống kiểm tra an ninh của họ không hoạt động nên mất thời gian để kiểm tra thông tin của mình.
Đang phân vân giữa ở lại Valencia rảo vài vòng – tháng trước vừa đi – hay về lại Madrid nơi có chăn êm nệm ấm. Cuối cùng cơn buồn ngủ sau một đêm thức trắng là chiến thắng, mình bắt xe Blablacar về lại Madrid, đặt dấu chấm hết cho một cuộc hành trình vừa đuối vừa “chuối” từ sân bay này đến sân bay khác.
Rồi cái thẻ tạm trú biến đi đâu? Vẫn ở sân bay Madrid suốt. Tìm ra được nó lại là một chuyến phiêu lưu khác nhưng thôi không than, tìm được là may rồi. Bulgaria, hãy đợi đấy!
Oh my, how funny now! What a trooper Ned is for sticking by your side. So would you have made past the border if you had your card with you?
Yes the card is the magic. Miss you Jamlam :*
[…] Apparently you can just overstay and pay a small penalty but I wanted to play safe and not risking being rejected to get back to the country ever […]
[…] I dropped my Spanish ID at the airport which ended up getting myself rejected at Bulgarian border. Basically I shouldn’t have been allowed on the plane to begin with. However the Spanish […]
[…] That one time I got rejected at border […]
[…] the airport, I didn’t fight for it, I wasn’t sure how, moreover I thought I’d had enough records with the customs. Maybe if I had encountered a less strict agent, things would have been different. I don’t know, […]