
[English – Tiếng Việt]
I’ve been in Madrid for three months now and already moved way more than I would have ever expected. Here are some housing situations you’d rather avoid but I somehow went through them all.
#1 The couch potato roommate. I shared a two-bedroom apartment in Usera found via Spotahome with the live-in landlord. She’s a nice person I would like to believe. However, when you’re in your forties and don’t have a job, that’s to me not a very good combination. That, therefore, would give her a lot of time to spend at home in front of the TV. I would always go home to the house burnt in cigarette smoke, a pile of dirty dishes and some Spanish dubbed American reality show on TV. I made a few attempts to break the ice by talking about the shows she was watching but I really couldn’t care less about any of them. And since I was nobody to ask her to stop smoking in her own house and clean up after herself, I knew it was time for me to go.
#2 The we-haven’t-even-lived-together-yet roommate. I found this next room on idealista and it’s located in the Pacifico / Retiro neighborhood. The roommate I would have been sharing the apartment with, let’s call her Jane, seemed possibly quite cool except I couldn’t validate this theory. Jane was a young professional with a very chic style. I only subleased the room from Jane as she was the one who dealt directly with the landlord. I took the metro and first moved one of my two luggages to the apartment a few days before the actual move-in date. One evening, Jane called and let me know the landlord had rented the apartment to someone else and therefore kicked us out. Just like that. Jane and I had to move within the night. Needless to say I was frustrated but I didn’t have any proper contract to get back at her or the landlord. Let me just tell you that walking with a suitcase in a new city on a winter evening isn’t a very pleasant feeling but at least Jane didn’t run away with my deposit. So thanks!
#3 The crazy couple roommates. A couple doesn’t just double the roommate insanity but quadruple it (just to be clear, it’s not that kind of craziness although certain parts of this housing experience are rated R). So I found this room via Badi in O’Donnell / Manuel Becerra, again no contract – you would think I’d learned my lesson by then but nope – I was still as dumb af. Before moving in, I had specifically told the person I subleased from – let’s call her Gym Freak – that I would occasionally have guests over and she said she was fine with it. But she wasn’t. Gym Freak made a big fuss about any visitor I had including classmates living in Madrid and friends traveling from out of town during day or night. Here comes the funny part, she lives with her boyfriend who claimed to be a police officer. I must have had really bad luck for never having seen him in uniform. He might be undercover cop, you got a point. Question, do cops normally take muscle stimulating pills? So they could look buffed enough to scare the criminals, right? Oh and are behaviors like screaming at midnight, injecting mysterious substance and continuously vomiting in the shared bathroom then not cleaning up after himself normal for a “cop” or am I being too difficult to live with?
Here comes the #climax. So I told Gym Freak I’d move out immediately. Unsurprisingly she was flipped because she needed to find a replacement. On the morning of the day I moved (I had finished packing and waiting to move after school in the afternoon) when I was sitting in class, Gym Freak bombarded me with Whatsapp messages threatening that she’d call the cop on me and that I needed to pay for… next month rent in exchange for my stuff. Knowing I couldn’t stay longer in the classroom, I decided to leave and headed to the apartment. I asked Rebeca – an Ecuadorian classmate from my master program – to go with me, just to have a witness. Turned out I received additional support from a whole power rangers (or Mafia) gang: Pedro, Federico, Steven and Oscar. When we got to the house, my room was empty with a few pieces of undried laundry hung on the shelves. Gym Freak refused to come outside of her locked room and talked to us through the closed door. Pedro, with much grace and manners of a former law student, unquestionably became my spokesperson and tried to convince the psychopath to return my stuff. Her yelling was a bit much for my mediocre Spanish to fully understand but I know she wasn’t convinced. So we called the police. Gym Freak suddenly jumped out of the room right into my face yelling some more things at rocket speed and my classmates had to pulled me out of the house. We waited a while for the police. Too bad they didn’t come early enough to see magic, because all my stuffs were back inside the room again when the police entered the house. The power rangers helped make the move a breeze for me. And guest what, Gym Freak never answered the door! She definitely didn’t need the gym that day after all that workout which just made her a freak! Hah!
My housing situation in Madrid has brought me closer to my supportive classmates and made me appreciate the wonderful people with whom I’ve shared a common space during the last 10 years of living away from home. I’m currently renting a temporary room that a classmate was kind enough to offer. To be honest, I’m grateful for all these encounters (after some major cursing and minor crying). Thanked to them, stories about Madrid have never been stagnant.
♥Mình ở Madrid cũng gần ba tháng mà số lần dọn nhà nhiều không tưởng. Sau đây là một số chuyện liên quan tuy hài nhưng cười không nổi mà mình “may mắn” trải qua tất.
#1 Bạn ở chung nhà làm biếng. Mình ở chung với cô chủ nhà tại một căn hộ hai phòng ngủ khu vực Usera (miền Nam Madrid) tìm được qua Spotahome. Tính tình cô này cứ cho là tốt đi ha. Nhưng U40-50 mà không có nghề nghiệp gì nói trắng ra là sự kết hợp không hay lắm, bởi cô có khối thời gian nằm nhà dán mắt vào tivi. Mình đi học về lúc nào cũng được chào đón bằng một cái nhà đầy khói thuốc, một chồng chén đĩa dơ và TV luôn mở show tào lao nào của Mỹ có lồng tiếng Tây. Mình cũng thử vận nói chuyện hỏi han show này show nọ nhưng thực sự thì mình không hứng thú tẹo nào. Mà mình cũng không phải là cái đinh gì để yêu cầu cô ấy không hút thuốc trong nhà hay dọn dẹp đồ đạc cô bày ra nên mình đành khăn gói ra đi.
#2 Bạn chưa kịp ở chung nhà. Chỗ tiếp theo mình tìm được trên idealista ở khu Pacifico / Retiro. Bạn mà đáng ra mình sẽ ở chung, tạm gọi là Jane nhé, có vẻ đàng hoàng dễ gần nhưng mình không có cơ hội để đánh giá tính xác thực của điều này. Jane còn trẻ, đang đi làm và có một phong cách cá tính. Mình thuê lại phòng từ Jane và bạn này làm việc trực tiếp với chủ nhà. Mình bắt xe điện dọn được một trong hai cái va-li qua vài ngày trước khi ngày dọn nhà chính thức. Một đêm đẹp trăng sao nọ, Jane gọi điện báo bác chủ nhà đổi ý không cho bọn mình thuê nữa. Vậy là bọn mình bị đá thẳng cẳng không thương tiếc. Hai đứa phải tất bật dọn đồ đi hết trong đêm. Khỏi nói dài dòng cũng đủ hiểu tâm trạng mình hỗn đốn tới đâu nhưng vì do mình không có hợp đồng chi ráo nên mình cũng không khiếu nại được. Cái cảm giác kéo cái va li bự chảng lang thang trong đêm thật không phải là một cảm giác dễ chịu gì nhưng ít ra thì Jane cũng không biến mất với khoản tiền cọc của mình. Đa tạ!
#3 Cặp đôi không bình thường. Vấn đề ở chung nhà với một cặp tình nhân không chỉ nhân đôi mà nhân bốn (nói trước luôn là không phải vấn đề đó, dù một số việc trẻ vị thành niên không nên xen vào). Nhà tiếp theo mình tìm được trên Badi ở khu O’Donnell / Manuel Becerra, thêm một lần nữa không có hợp đồng, cứ tưởng đáng lý ra là mình phải rút kinh nghiệm rồi nhưng không, mình ngu vẫn ngu. Trước khi dọn vào, mình đã nói kỹ với cô bạn cho thuê phòng – gọi cô này Gym Freak đi ha (mấy người mị thể dục thể hình đó) – là thỉnh thoảng mình sẽ có bạn bè ghé nhà chơi và chị này gật đầu okê. Vậy mà chị này không ôkê chi hết. Mỗi lần mình có khách dù từ xa hay bạn học ở Madrid dù sáng hay tối thì Gym Freak đều làm khó. Đáng “cười” nhất là anh bạn trai tự khai làm cảnh sát ở chung nhà. Chắc số mình xui xẻo nên không bao giờ được thấy anh này mặc đồng phục. Ờ thì lỡ người ta là cảnh sát chìm sao, có lý. Nhưng thường thì cảnh sát có dùng thuốc tăng trọng, kích thích cơ bắp không? Chắc phải to cao thịt mỡ cuộn nùi để khè tội phảm nhỉ? Còn hành vi bao gồm la hét lúc nửa đêm, tiêm chích thuốc “bổ”, và liên tục nôn mửa trong nhà tắm mà không thèm dọn có được coi là bình thường không hay là mình khó tính quá?
Giờ mới đến lúc #cao trào của câu chuyện nha. Mình nói với Gym Freak là mình muốn dọn ra ngay lập tức. Vậy là chị ta điên lên vì không tìm được người thế. Buổi sáng ngày mình dọn nhà (thời điểm này đã gói ghém dọn dẹp xong và chỉ chờ học xong là về nhà cuốn gói) lúc đang ngồi trong lớp, Gym Freak “khủng bố” mình với bao tin nhắn doạ gọi cảnh sát và sẽ không lấy lại được đồ đạc của mình nếu mình không trả tiền nhà… tháng sau. Không còn tâm trí nào mà ngồi trong lớp, mình quyết định đứng dậy và về “nhà”. Trước khi “động thủ” mình hỏi Rebeca – là bạn học thạc sỹ chung người Ecuador – đi chung, nghĩ là ít nhất mình cũng có nhân chứng cho bất cứ chuyện điên khùng gì. Rebeca còn huy động được thêm Pedro, Federico, Steven và Oscar thành ra năm anh em siêu nhân (hay xã hội đen). Bọn mình đến nơi thì phòng ngủ mình trống lốc trừ một số áo quần giặt chưa kịp khô còn treo lổn ngổn trên kệ. Gym Freak không ra khỏi phòng và cửa vẫn then chốt lúc nói chuyện với bọn mình. Pedro (là người Tây Ban Nha) trước đây học luật nên lẽ nhiên trở thành phát ngôn viên của mình và cố thuyết phục Gym Freak trả đồ đạc lại cho mình, thần thái đúng chuẩn luật sư luôn. Vốn tiếng Tây lạp xạp của mình không đủ để cãi nhau với chị này nhưng cũng đủ hiểu là chị này bất hợp tác. Vậy là bọn mình gọi cảnh sát. Gym Freak bất thình lình nhảy bổ ra dằn mặt mình, la lối om xòm đe doạ các kiểu và mọi người phải kéo mình ra khỏi nhà. Bọn mình chờ cảnh sát ở ngoài. Tiếc là các chú đến không đủ sớm để thấy phép màu, bởi đồ đạc của mình bất ngờ được hoàn trả trong phòng lúc cảnh sát xông vào. Nhờ mấy “anh em siêu nhân” mà công tác dọn đồ ra khỏi cái nhà khinh khủng đó trở nên đơn giản vô cùng. Còn Gym Freak thì hoàn toàn không lên tiếng lúc có cảnh sát! Hôm ấy chắc chắn là không đi gym rồi vì tập thể lực với mớ đồ của mình thế kia mà, vậy chỉ là “freak” thôi haha.
Chuyện nhà cửa ở Madrid có đen đủi nhưng lại giúp mang các bạn học chung gần nhau hơn và làm mình càng trân trọng những con người tuyệt vời mà mình được may mắn ở chung trong 10 năm xa nhà vừa qua. Hiện tại mình đang thuê tạm nhà của một người bạn trong đã sẵn sàng cứu rỗi lúc cấp bách. Nói đi cũng phải nói lại, mấy việc ruồi bu vậy cũng có khối cái hay ho (sau một hồi chửi rủa và khóc lóc tỉ tê), chuyện tình của mình với Madrid kể ra không bao giờ nhàm chán.
[…] 3. I had to call the police when my roommate threatened me and seized my belongings. I suspected that my roommate use drugs because I would wake up to odd screaming in the middle of the night, syringes and vomit on bathroom walls. Deciding it was time to leave but my roommates claimed it was too short notice for them though we did not sign any contract in prior. So yeah, on the day I was supposed to move, she took away my stuff and threatened me to pay next month rent. Not gonna happen, sister, not gonna happen. […]