
Theo đuổi ước mơ chu du thế giới bằng xe Honda Wave ở tuổi 31, Trần Đặng Đăng Khoa không phải là cái tên lạ lẫm với dân “phượt” và giới đam mê du lịch Việt. Anh em hẹn nhau ở Ý không thành, mình tranh thủ gọi hỏi thăm lúc anh đang ở miền Tây Nam nước Đức, lúc này đã đi được 90% chặng đường Á – Âu trước khi đặt chân đến châu Mỹ.
Trần Đặng Đăng Khoa
Quê Gò Công
Tốt nghiệp chuyên ngành Kinh tế đối ngoại
Tuổi con cọp
Fun fact: Là người sợ đủ thứ, sợ không gian hẹp, sợ độ cao, sợ nước, sợ biển sâu, sợ tiếng kim loại va chạm v.v.
“Buonasera” anh alô mình bằng tiếng Ý, “bây giờ tiếng gì cũng biết chút đỉnh,” anh Khoa cười khì. Từ ăn cưới ở Nepal đến nhậu với cảnh sát ở Pakistan, lái máy bay ở Bulgaria rồi nhiều lần cắm trại một mình, và thêm vô vàn những khoảnh khắc đáng nhớ khác dọc đường đi, Khoa thực sự sống không uổng phí tuổi thanh xuân. Con đường phía trước vẫn còn dài, còn hứa hẹn nhiều điều thú vị, và sẽ còn chào mình bằng nhiều thứ tiếng nữa.
“Nếu thật sự muốn có chuyến đi để đời thì cái gì cũng có cách hết. Người Việt Nam mình sẽ khó đi hơn, sẽ có hạn chế hơn nhưng mình cũng có lợi thế riêng, bạn bè nước khác đi được thì mình cũng đi được.”

Kế hoạch vòng quanh thế giới của Khoa
Chào anh Khoa, anh giới thiệu một chút về bản thân đi.
Thì quê anh Gò Công em biết rồi đó, mà anh thích gọi miền Tây sông nước hơn. Nói chung người miền Tây suy nghĩ rất là đơn giản, nhiều khi nói người miền Tây “lười” cũng đúng, làm bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu, không biết để dành. Hồi nhỏ cuộc sống anh cũng khó, cũng nếm mùi cay đắng không biết bao nhiêu lần, lớn lên rồi cũng thấy bình thường, thôi thì mỗi người có một số phận. Anh là con trai lớn trong gia đình, sinh năm 86 ngay thời điểm Đổi Mới mà lúc đó thì ai cũng khổ. Hồi nhỏ anh bị suy dinh dưỡng ấy chứ. Mấy năm sau có thêm thằng em sinh ra lúc cuộc sống đầy đủ hơn nên nó cao lắm. Được cái là gia đình anh rất là khắng khít với nhau nên cũng rất vui, đó là động lực rất lớn.
Ý tưởng vòng quanh thế giới bằng xe máy xuất phát từ đâu?
Thì đi cho thoả đam mê vì anh đã nung nấu cái ước mơ này lâu rồi, lớn lên lúc ra trường anh mới mua được chiếc xe Honda Wave đời 2008 trả góp để sau đó đi làm, đi chơi. Thời gian đầu chỉ đi leo núi, sau đó đi xa hơn, đều bằng xe máy hết. Sau đó anh lại nghĩ tại sao không đi du lịch bằng xe máy luôn, sẽ cảm nhận được nhiều hơn là bay từ đầu này qua đầu kia. Nghĩ sao làm vậy, anh đi xe máy đến rất nhiều nơi và qua rất nhiều địa hình và nhận ra được chiếc xe máy của anh có khả năng đi nhiều hơn nữa.
Nhưng anh bảo từ bé đã thích đi, lúc đó có xem phim hay đọc sách hay như thế nào mà ảnh hưởng tư tưởng không?
Thì đọc mấy cái quyển của Jules Verne. Ngày xưa có cái bản đồ thế giới ở nhà thì hay ngồi mò mò coi, coi riết rồi thuộc mấy nước. Anh cũng hay đọc rồi xem Thế Giới Đó Đây, chứ không có chơi búp bê *cười*.
Vậy mục đích của chuyến đi này là gì? Chỉ để thoả mơ ước được đi xa thôi sao?
Đúng rồi, đi không hẹn ngày về. Trước giờ đi nhiều lần, mà tới ngày phải về chán quá. Thấy không có khái niệm ngày tháng vậy mà hay, chỉ là vẫn làm một số việc online nên phải sắp xếp sao để kịp thời gian nộp bài.
Thấy cộng đồng Facebook của anh cũng hoành tráng quá chừng, anh không tính viết blog riêng cho anh hay sao?
Anh không có dự định theo cái “nghề” này, đi chơi về anh đi làm văn phòng lại thôi. Anh muốn làm một chuyến đi xa đơn giản vậy thôi chứ không có lý tưởng travel-blogger gì sâu xa.

Khoa ở Thuỵ Sĩ

Đi quá giang cảnh sát vì… chạy quá chậm
Anh chuẩn bị cho hành trình này như thế nào? Biết là anh đã mơ cả đời, nhưng từ thời điểm anh quyết định biến ước mơ này thành hiện thực đến lúc bắt đầu, anh đã lên kế hoạch ra sao? Anh có thể tóm gọn và chia sẻ một chút không?
Thì anh tham khảo những bạn đã đi qua xem họ đi những cung đường nào thì mình sẽ xem xét chọn lựa. Tuyến đường mình chọn vô cùng quan trọng vì nó ảnh hưởng đến thủ tục xuất nhập cảnh nhất là đối với xe máy, tình hình an ninh chính trị, vv. Sau khi chọn được tuyến đường khả thi thì cân nhắc các thủ tục xe xem mình cần gì, gần đến ngày đi thì chuẩn bị giấy tờ xin visa, lên lịch để xem nên xin nước nào trước để còn hạn. Người Việt mình cầm hộ chiếu đi đâu cũng khó, gần như phải xin thị thực hết. Visa rồi thì đến tiền, tiền để dành thì nói thiệt anh hổng có vì để cho gia đình anh hết nhưng có nhiều công việc khác mình có thể làm lúc trên đường đi, ví dụ mình có thể hợp tác với một số nhãn hàng lớn. Sau đó thì lo chăm chút xe cộ, phải sửa chữa chặt chẽ rồi chuẩn bị tới mấy thứ linh tinh khác. Gần đến ngày đi thì chỉ lo chia tay chia chân với mấy nhóm bạn thôi. Bạn bè thân nên cũng lưu luyến lắm, nhậu quá chừng, nói thiệt chứ lúc trước khi đi còn mệt hơn lúc đi. Mà mình đi chơi chứ có phải đi ra trận đâu. *cười*
Mấy thông tin anh đề cập tới là tiếng Việt hay tiếng Anh?
Bằng tiếng Anh hết. Thật ra anh đi vậy gặp rất nhiều bạn như mình nhưng đa số là châu Âu, châu Á gần như không có. Thông tin thì từ Google ra thôi.

Chỉ thay nhớt xe mà được ưu ái quá chừng ở Pakistan

Khoa ở Ý
Kế hoạch vượt biên của anh sẽ kéo dài bao lâu?
Cũng còn tuỳ. Nếu chỉ đi Nam Mỹ với Úc thôi thì khoảng giữa năm sau anh về lại Việt Nam, còn nếu từ Nam Mỹ đến Bắc Mỹ thì sẽ đến cuối năm sau. Thôi thì đi Nam Mỹ trước rồi tính tiếp.
Sau châu Âu anh sẽ qua nước nào trước?
Chile vì bây giờ miễn visa 90 ngày rồi. Đi tàu từ Đức qua, khoảng một tháng rưỡi, có thể anh sẽ bay trước. Qua Chile “work away” một tháng hay tháng rưỡi gì đó.
Tính đến thời điểm này thì trở ngại hay khó khăn lớn nhất đối với anh là gì?
Đến giờ chỗ mà vui nhất, có nhiều bạn và nhiều kỉ niệm đáng nhớ nhất vẫn là Pakistan. Đất nước Pakistan với anh rất là ly kỳ, gặp nhiều sự cố nhất nhưng anh không bao giờ quên được. Những nước lớn như Pháp, Đức mọi thông tin em đều có thể kiểm chứng trên mạng được. Còn với Pakistan lúc anh qua, có cảm giác như anh là khách du lịch duy nhất, tất cả các đền đài đều không có khách du lịch thăm viếng. Lúc anh xin visa người ta còn ngạc nhiên hỏi sao tự nhiên qua đó, họ biết mình chạy xe máy qua họ còn sốc hơn nữa, buồn cười lắm. Chắc là người duy nhất nên được ưu ái hơn, qua đó rồi dân chúng kéo đi ăn uống “ngập mặt” mấy ngày trời.
Ủa vậy trở ngại nằm ở đâu, toàn thấy ăn chơi?
Thì cái này là mọi người giúp đỡ lúc mình gặp trở ngại đó chứ. Còn có những chuyện như đi ngang vùng sa mạc Balochistan phải đi với cảnh sát suốt, ngay đỉnh mùa hè nóng nực.
Anh có dự định gì trong tương lai khi chuyến đi kết thúc? Em biết là anh có muốn viết sách và lợi nhuận dùng để làm từ thiện, anh nói rõ thêm được không?
Cũng chẳng mong “lợi nhuận” gì, tiền bán sách thì anh muốn tặng cho trẻ em thôi, xong phần mình rồi anh muốn dành tặng gì đó cho những người kém may mắn hơn, mà anh thì thích trẻ em và những hoạt động trẻ em. Còn về thì anh sẽ đi làm văn phòng lại thôi, coi vậy chứ tính anh không thích cuộc sống nhiều xáo động, từ nhỏ cuộc sống của anh đã nhiều xáo động rồi. Nhiều người gọi anh là travel blogger cũng không đúng, anh chỉ nghĩ đi một lần cho biết. Sau này lớn tuổi ổn định rồi thì có thể làm thêm chuyến nữa.
Anh có lời nào muốn khuyên nhủ các bạn trẻ cũng thích phiêu lưu như anh nhưng chưa có cơ hội đi hay chưa có gan đi?
Nói chung cái này anh không ủng hộ mà anh cũng không khuyến khích, nói thật với em là anh không quan tâm lắm. Tính anh không thích khuyên nhủ người khác vì bản thân cũng không thích ai khuyên mình điều gì. Nhưng nếu thật sự muốn có chuyến đi để đời thì cái gì cũng có cách hết. Người Việt Nam mình sẽ khó đi hơn, sẽ có hạn chế hơn nhưng mình cũng có lợi thế riêng, bạn bè nước khác đi được thì mình cũng đi được. Chuyến đi của anh một phần cũng là để chứng minh người Việt Nam cũng có thể đi giống như bọn nó, chỉ là quá trình hơi phức tạp hơn chút xíu.
Chúc anh Khoa lên đường bình an, hẹn anh em mình sớm gặp lại!
(Các bạn trẻ, bạn không trẻ, nhà tài trợ muốn liên hệ và ủng hộ Khoa thì liên hệ qua Facebook https://www.facebook.com/trandangdangkhoa nhé)